“Em dâu, em đừng trách anh đêm rồi mà vẫn phải làm phiền tới em. Thật sự là do người trong thôn của chúng ta điều kiện cũng không tốt, chưa có mấy người từng được trông thấy việc đời. Cũng chỉ đành mời em đến đây để ra quyết định.”
Lúc gần đến nơi, Võ Hồng Quân dừng lại một chút để giải thích cho Kim Nguyệt Bảo một phen.
Hắn ta cũng biết rằng muộn thế này rồi không thích hợp để quấy rầy phụ nữ nhà người khác, nhưng mà hiện giờ cũng không còn cách nào khác.
Chân của Tiểu Thạch Đầu đã sưng lên như cái tô. Trông có vẻ còn nghiêm trọng hơn vụ của Điền Hải Thuận lần trước đó rất nhiều. Tình hình này chắc là phải đến bệnh viện để điều trị, nhưng mà điệu kiện nhà họ Dương thì…
“Võ đại ca không cần nhiều lời, em hiểu được mà. Hơn nữa nói về chuyện đất khai hoang thì em vốn dĩ là người khởi xướng, nên khi xảy ra chuyện gì thì em cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được, làm vậy đâu có coi được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây