Thẩm Trạch Lâm vẫn không nghĩ thông được, vì dù gì người ta cũng đã đối xử với cậu rât tốt. Nếu mà cậu lại mắng người ta thì thật sự không trượng nghĩa chút nào.
“Thôi được rồi, nếu đã là như vậy, chị dâu cũng tin tưởng em. Em nhất định có thể xử lý tốt chuyện của bản thân.” Trẻ con ấy mà, mỗi ngày đều trưởng thành từng chút một, cũng có quan điểm riêng của mình. Thế nhưng trong lòng Kim Nguyệt Bảo vẫn cảm thấy có chút ê ẩm.
“Nhưng mà dù gì tuổi của em vẫn còn nhỏ. Mới bắt đầu tiếp xúc với xã hội mà thôi. Sau này nhất định sẽ gặp được muôn hình muôn vẻ các dạng người, có thể đó là người tốt cũng có thể là người xấu. Nhưng mà chị dâu luôn hy vọng các em có thể luôn luôn giữ vững bản tâm, gác lại cái bất đồng để nhìn về điểm chung của nhau. Như thế có thể lý giải cách làm của đối phương, cũng tin tưởng phán đoán của chính mình!”
Vô luận làm cái gì đều phải rộng rãi, từ trong lòng buông tha chính mình, cũng buông tha cho người khác.
“Dạ, em hiểu rồi, chị dâu!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây