“Được rồi, mấy con heo lười này, chị đây liền nói cho các em vậy!”
Kim Nguyệt Bảo đơn giản cũng không giấu diếm, mà là đem chuyện sáng nay cô vừa trải qua, chuyện gì có thể nói thì nói cho mọi người, đồng thời cũng có thể nhắc nhở bọn nhỏ mau chóng hình thành ý thức có nguy hiểm, tự học được cách bảo đảm an toàn cho bản thân.
Trên thực tế, hôm nay vào lúc rạng sáng thì cô đã mơ hồ nghe thấy một thanh âm sột soạt. Sau đó cả người trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, cùng lúc đó, cô cũng thấy Miêu đại lão ngồi nghiêm chỉnh, đôi mắt màu lam thanh lãnh kia tập trung tràn ngập cảnh giác.
“Có động tĩnh gì có phải hay không?”
Thảo nào cô cứ cảm giác mấy ngày này sao bất thường quá mức, loại cảm giác này là cô phải trải qua mấy đời mới tích lũy được một loại giác quan cảnh giác với nguy hiểm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây