Editor: Hye Jin
____________
“Anh à, không sao đâu, ký ức thời thơ ấu của em thật mơ hồ, như là có một lớp màn che. Lần này, nhân cơ hội này, em muốn lột bỏ lớp màn đó, nhìn rõ mọi thứ, có lẽ khi đó em sẽ thật sự buông bỏ được.” Giọng Vu Nhân nghẹn ngào, nhưng đầy kiên định.
“Anh biết rồi, anh biết rồi, em nhìn đi, đừng sợ, anh luôn ở bên em, như hồi nhỏ ấy, em quay đầu lại là thấy anh ngay.”
Vu Quân không biết, suốt bao năm qua, những ký ức tuổi thơ ấy vẫn ảnh hưởng đến Vu Nhân. Anh thực sự cảm thấy rất đau lòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây