Có lẽ do nhảy sông khiến cơ thể suy nhược, cũng có lẽ do vừa rồi quá đau buồn, giải tỏa quá nhiều cảm xúc, lúc này Cố Gia Ninh mệt lả, nằm trong chăn ấm, mí mắt nặng trĩu, thiếp đi.
Ý nghĩ cuối cùng trước khi ngủ là lần này bà mối trở về, chắc sẽ không từ chối Thịnh Trạch Tích nữa đâu nhỉ.
[Yên tâm đi ký chủ, cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe, bà mối chắc chắn sẽ không từ chối thẳng thừng đâu.] Giọng nói máy móc vang lên trong đầu, Cố Gia Ninh đã chìm sâu vào giấc mộng.
Bà mối mà Cố Gia Ninh đang canh cánh trong lòng, sau khi đặt lễ vật Thịnh Trạch Tích nhờ mang đến nhà họ Cố, thấy nhà họ Cố đang bận rộn lo cho Cố Gia Ninh không để ý đến mình thì chào một tiếng rồi rời đi.
Lúc này, bà ấy đã đi ra khỏi làng Hòe Hoa, nhìn thấy một chiếc xe jeep màu xanh lá cây đỗ ven đường từ xa, và người đàn ông cao lớn mặc quân phục xanh rêu, miệng ngậm điếu thuốc, đang dựa vào xe, lập tức vội vàng bước nhanh hơn.
“Sĩ quan Thịnh.” Bà mối vẫy tay chào.
Người đàn ông đang cúi đầu nhìn đồng hồ, mí mắt lười biếng cụp xuống, chợt ngẩng đầu lên. Ngũ quan sắc nét, đôi mắt đen láy, gương mặt góc cạnh, lông mày hơi nhướn lên, có chút phóng khoáng, đường quai hàm đẹp đẽ và mềm mại. Anh cao khoảng một mét chín, thân hình cao lớn, vạm vỡ, lưng thẳng tắp, thắt lưng làm nổi bật vòng eo săn chắc. Dưới eo là đôi chân dài thẳng tắp được bao bọc trong quân phục.
Nhìn kỹ, cổ áo người đàn ông hơi mở, trông có vẻ lười biếng, tùy ý.
Thấy bà mối Ngô mà mình nhờ đến nhà họ Cố nói chuyện cưới xin, anh vội đứng thẳng người, dụi tắt điếu thuốc, thu lại vẻ tùy tiện, mím môi nghiêm túc hơn vài phần, sải bước chân dài đến gần, bước chân mang theo vẻ vội vã mà chính anh cũng không nhận ra.
“Thím Ngô, thế nào rồi ạ?” Giọng người đàn ông trầm thấp, đầy từ tính.
Bà mối Ngô còn chưa kịp thở, đánh giá Thịnh Trạch Tích một lượt, thầm nghĩ, xem ra sĩ quan Thịnh này đã một lòng một dạ với cô gái nhà họ Cố kia rồi, chỉ không biết có đáng hay không.
Bà ấy không úp mở, nói: “Cô ấy đồng ý rồi, chỉ là...”
Thấy bà mối ngập ngừng, Thịnh Trạch Tích vừa mới le lói chút vui mừng trong lòng đã nhíu mày: “Còn có chuyện gì nữa ạ?”
Bà mối do dự một chút, cuối cùng vẫn kể lại chuyện nghe được ở làng Hòe Hoa rằng Cố Gia Ninh thích thanh niên trí thức họ Ôn, thậm chí còn không tiếc nhảy sông để ép anh cả nhường việc.
“... Lúc tôi mới đến, cô bé đó vừa được vớt từ dưới sông lên. Cũng không biết sau đó thế nào mà lại đồng ý xem mắt với cậu. Nhưng trong làng, chuyện cô Cố thích cậu thanh niên trí thức họ Ôn kia đã đồn ầm lên rồi, tôi đoán là thật đấy. Nhưng cụ thể thế nào thì vẫn phải để đồng chí quân nhân tự mình phán đoán.”
Vừa dứt lời, bà mối đã thấy người đàn ông ban nãy còn hơi hớn hở, giờ đây lông mày đã chau lại, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế giễu: “Con bé ngốc đó, mắt mù hay đầu óc úng nước rồi? Lại đi thích một tên thanh niên trí thức, còn vì anh ta mà nhảy sông, đây là chê đầu óc úng nước chưa đủ nhiều à?”
Bà mối: ... Sĩ quan này đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng cái miệng đúng là quá độc địa. Nếu cô bé kia mà ở đây, chắc chắn bị cậu ta nói cho khóc mất.
“Vậy sĩ quan Thịnh, ngày mai còn xem mắt nữa không ạ?” Bà mối Ngô thăm dò hỏi.
“Đi chứ, đương nhiên là đi. Ngày mai tôi đến đón thím cùng đi.”
“Vậy thì tốt quá rồi.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn, bà mối Ngô yên lòng, vui vẻ rời đi.
Thịnh Trạch Tích nhấc chân một cái, nhẹ nhàng lên xe. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm về phía làng Hòe Hoa, tay đặt trên vô lăng. Xe vừa khởi động, dường như nhớ ra điều gì đó, anh bẻ lái, quay đầu xe 180 độ đi về phía thị trấn. Đuôi xe cuốn theo một làn bụi, có chút gấp gáp, rất nhanh, chiếc xe đã biến mất.