Kiếp trước, rốt cuộc cô đã nhẫn tâm, vô tình đến mức nào mới có thể liên tục hy sinh lợi ích của những người thân yêu đối xử tốt với mình đến vậy để lấy lòng Ôn Trúc Khanh.
Kiếp trước, sau khi cô nhảy sông được vớt lên, anh cả đã nhượng bộ.
Còn cô sau đó cũng được kết hôn với Ôn Trúc Khanh như ý nguyện, nhưng đó lại là khởi đầu cho cơn ác mộng của cô.
Vì nhảy sông giữa mùa đông giá rét, cô mắc phải chứng vô sinh. Vì áy náy không thể sinh con cho Ôn Trúc Khanh, cô không ngừng hy sinh lợi ích của người nhà và bản thân để giúp đỡ hắn.
Vì Ôn Trúc Khanh, nhà mẹ đẻ cô gần như tan cửa nát nhà. Anh cả chị dâu trở thành cặp vợ chồng đầy oán hận, anh hai đi tù, chị dâu hai khó sinh một xác hai mạng, suất sinh viên đại học của anh ba bị người khác chiếm mất, đôi mắt không còn ánh sáng, cha mẹ cô càng thảm hơn, vì đi tìm cô mà thiệt mạng.
Còn Ôn Trúc Khanh, sau khi bòn rút hết giá trị của gia đình cô, lập tức ngụy tạo rằng cô mất tích, rồi liên tục đem cô cho người khác, lợi dụng nhan sắc của cô để đổi lấy lợi ích cho mình. Cuối cùng, để thuận lợi cưới cô vợ tiểu thư nhà giàu, anh ta đã bày kế thiêu chết cô.
Bà Diêu Xuân Hoa, ông Cố và những người khác chưa bao giờ thấy con gái khóc nức nở như vậy. Đối với cô con gái được cưng chiều từ bé này, cả nhà họ Cố đều coi như tròng mắt mà yêu thương, không nỡ để cô xuống đồng, có thứ gì tốt cũng đều nghĩ đến cô.
Lúc này thấy cô khóc như vậy, lòng họ đau như cắt, tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
“Đừng khóc, Ninh à, đừng khóc nữa con.”
“Nào, uống hết bát canh gà này đi, rồi nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Sau này có chuyện gì, cả nhà mình cùng nhau bàn bạc, tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột nữa nhé.”
Một lúc lâu sau, Cố Gia Ninh mới nguôi ngoai, lại được mẹ đích thân đút cho một bát canh gà rồi mới nằm xuống.
“Ngủ một giấc cho ngon, lát nữa uống thuốc mẹ gọi dậy.”
Đắp chăn cẩn thận cho con gái, bà Diêu Xuân Hoa mới cùng những người nhà họ Cố khác rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Cố Gia Ninh.
Cố Gia Ninh vừa khóc xong, vành mắt đỏ hoe, đáy mắt ánh lên vẻ may mắn.
Cố Gia Ninh không ngờ mình lại thật sự được trọng sinh, còn sống lại đúng vào thời điểm kiếp trước vì muốn anh cả nhường việc cho Ôn Trúc Khanh mà nhảy sông.
Cố Gia Ninh nhớ lại, kiếp trước, lúc sắp bị thiêu chết, cô nhìn thấy một bóng người mặc đồ xanh rêu bất chấp tất cả lao vào biển lửa, còn khẩn thiết gọi tên mình.
Sau khi chết, linh hồn Cố Gia Ninh mới thấy, người vội vàng chạy đến đó lại chính là người mà cô đã sớm lãng quên – Thịnh Trạch Tích.
Linh hồn đi theo Thịnh Trạch Tích, cô mới biết, lúc mới quen Thịnh Trạch Tích chỉ là một tiểu đoàn trưởng, nay đã quyền cao chức trọng.
Nghe Thịnh Trạch Tích kể lại, cô mới biết ngay ngày cô nhảy sông, Thịnh Trạch Tích đã nhờ bà mối đến nhà họ Cố dạm hỏi. Tiếc là đúng lúc cô nhảy sông, cả làng đồn ầm lên chuyện của cô và Ôn Trúc Khanh.
Bà mối tưởng cô đã có ý trung nhân, nên chưa vào đến cửa đã quay về từ chối Thịnh Trạch Tích.
Thịnh Trạch Tích rời đi, đến khi quay lại thì cô và Ôn Trúc Khanh đã kết hôn.
Thịnh Trạch Tích tuyệt vọng, những năm đó vẫn chưa kết hôn.
Cố Gia Ninh nhìn thấy khi ôm mình ra khỏi biển lửa, Thịnh Trạch Tích đã bị bỏng nhiều chỗ trên người, đặc biệt là nửa khuôn mặt bị hủy hoại. Người đàn ông dù đã có tuổi vẫn tuấn tú nay lại bị hủy dung. Tiếc là dù anh có ôm cô ra, cô cũng đã chết. Thịnh Trạch Tích lo liệu hết hậu sự cho cô, dùng thủ đoạn mạnh mẽ báo thù Ôn Trúc Khanh, kéo anh ta xuống ngựa một cách tàn nhẫn.
Cho đến năm ngoài năm mươi tuổi, anh qua đời vì bệnh tật do vết thương cũ tái phát, di nguyện duy nhất để lại là được hợp táng cùng cô…
Khi đó, Cố Gia Ninh nghĩ, tuy Thịnh Trạch Tích ngang tàng lại độc miệng, nhưng nếu được làm lại, cô nguyện ý thử với anh, dẫu sao cũng tốt hơn Ôn Trúc Khanh, kẻ đội lốt cừu kia.
Không ngờ, nguyện vọng của cô lại thành sự thật.
Kiếp trước sau khi cô chết, Thịnh Trạch Tích đã nhân danh cô làm rất nhiều việc tốt, tích lũy được nhiều công đức. Cộng thêm sự hối hận và mong muốn sinh con mãnh liệt của cô đã thu hút hệ thống sinh con, khiến hệ thống này trói buộc cô, đưa linh hồn cô trở về hiện tại.