Thập Niên 70: Gả Cho Người Đàn Ông Tốt

Chương 5: Vô đề

Chương Trước Chương Tiếp

Nguyên chủ luôn rất thân thiết và dựa dẫm vào bà.

Văn Lê biết dì hai không phải cố ý, ngược lại là vì quá coi trọng và lo lắng cho cô, nên mới không muốn cô bỏ lỡ bất kỳ cơ hội tốt nào.

Đã như vậy, Văn Lê đương nhiên không thể trách bà ấy, cô đưa tay ôm lấy cánh tay Tô Quế Phân, cười nói:

“Dì hai, không sao đâu ạ, chúng ta quên chuyện lúc nãy đi, cứ coi như cháu đến huyện chơi với dì, cháu tốt nghiệp về lâu rồi cũng chưa gặp dì, cháu nhớ dì lắm.”

“Ừ, cháu không trách dì là tốt rồi.”

Giọng nói Văn Lê mềm mại, Tô Quế Phân nghe xong trong lòng vừa ấm áp vừa cảm động, nhìn khuôn mặt xinh đẹp, rạng rỡ của Văn Lê, bà yêu thương nói: “Dì cũng nhớ cháu, mấy ngày nữa nhà máy dì sẽ phát tiền trợ cấp nắng nóng, nghe nói lần này có cả kẹo sữa và dưa hấu, đến lúc đó dì sẽ bảo người mang đến cho cháu.”

Dưa hấu, kẹo sữa.

Những thứ mà kiếp trước đối với Văn Lê là rất bình thường, lâu rồi không ăn cũng không thèm, vậy mà bây giờ lại khiến người ta thèm thuồng đến mức nuốt nước miếng. Đến đây đã được mười mấy ngày rồi, ngoài những quả mâm xôi dại mà mấy người anh chị thỉnh thoảng mang về từ trên núi, Văn Lê vẫn chưa được ăn loại trái cây nào khác.

Văn Lê khó khăn nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn kìm nén sự thèm muốn, nói:

“Không cần đâu dì, dì để dành cho mấy đứa Đại Ngưu ăn đi, chị dâu ba lại mang thai rồi, cũng cần bồi bổ.”

Nhà dì hai có nhiều công nhân, nhưng con cái cũng nhiều, nhà anh cả đã có ba đứa con trai, nhà anh hai có hai đứa con trai, nhà anh ba có một đứa con gái vừa tròn một tuổi, giờ chị dâu ba lại mang thai.

Những thứ tốt như dưa hấu, kẹo sữa, bình thường họ cũng không nỡ mua.

Vất vả lắm mới có được, đương nhiên là phải để dành cho người nhà ăn, nếu mang đi cho người khác, mấy chị dâu mà biết được, cho dù không cãi nhau thì trong lòng cũng không thoải mái.

Trong ký ức của nguyên chủ, chị dâu cả đã từng gây chuyện vì dì hai lén lút bảo anh ba mang đồ cho nguyên chủ.

Văn Lê tuy thèm, nhưng không muốn vì chút đồ ăn này mà khiến gia đình người ta lục đục.

“Cháu trai dì có ba mẹ nó lo, còn chị dâu ba thì dì để dành cho nó một ít là được rồi.”

Tô Quế Phân xua tay, nói: “Cứ quyết định như vậy đi, chờ đồ vừa phát xuống, dì sẽ bảo anh ba cháu mang đến.”

Tô Quế Phân thầm nghĩ mấy ngày nay bà sẽ tìm hiểu thêm, biết đâu đến lúc mang đồ đến, bà có thể mang thêm tin tốt cho cháu gái.

“Chuyện này...” Văn Lê không lay chuyển được Tô Quế Phân, đành phải nhìn sang mẹ ruột Tô Quế Lan.

“Thôi được rồi, dưa hấu thì ở làng mình cũng có người trồng ở sau núi, bà chỉ được có ấy, tự giữ lại mà ăn đi.”

Lúc này Tô Quế Lan đã bình tĩnh lại, cũng biết chuyện lúc nãy không thể trách Tô Quế Phân, bà bắt gặp ánh mắt của con gái, liền lên tiếng. Nhận ra giọng điệu của mình có phần gay gắt, Tô Quế Lan dừng lại một chút rồi dịu giọng:

“Trễ rồi, bà về đi làm đi, chúng tôi cũng về đây.”

“Ăn cơm trưa rồi hãy về, tôi đã xin nghỉ nửa ngày rồi.”

Tô Quế Phân giữ lại, bà và Tô Quế Lan là chị em nhiều năm, cãi nhau thì cãi nhau, nhưng tình cảm vẫn rất tốt, Tô Quế Lan khó khăn lắm mới lên huyện một lần, bà muốn giữ lại ăn một bữa cơm.

“Không cần đâu, trời nóng thế này đừng có lặn lội đường xá làm gì, Văn Lê nó yếu, sợ nó không chịu được nắng, chiều về lại càng nóng hơn.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)