Triển Ngải Bình muốn nhìn anh từ trên cao nên đè lên anh, mà anh lật người đè cô xuống dưới, đồ chó này người sau vượt lên người trước, anh ỷ vào sức mình mạnh, nắm lấy cổ tay cô đưa lên đỉnh đầu, Triển Ngải Bình sao có thể tha cho sự lớn lối của anh, cơ thể bây giờ của cô, hai chân và vòng eo vô cùng mềm dẻo, chớp lấy cơ hội, lập tức cho anh biết thế nào là lễ độ…
Triển Ngải Bình uống một hớp sữa mạch nha, thở dài: “Cái giường này có cần đền không?”
Cố Thịnh lắc đầu: “Không cần, giường cũ, chủ nhân trước đã chuyển đi, vô chủ.”
Triển Ngải Bình: “… Anh tìm người làm giường mới chứ?”
“Còn phải làm một quãng thời gian nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây