“Bởi vì heo rất ăn được, lúc nào cũng ăn đồ bậy bạ.”
Cố Thịnh: “Nếu chữa bệnh cho heo thì em nên học thú y.”
Cố Thịnh nhéo mặt cô: “Ăn cơm cho xong đi, đừng tiếp tục nói hưu nói vượn.”
“Chờ sau này đến viện quân y, từ từ để em chữa bệnh cho heo.”
Triển Ngải Bình không nhịn được cười, cô vỗ một cái trên cánh tay anh, có mấy người, luôn có thể “tự đưa mình vào“.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây