Cố Thịnh nói: “Đó không phải là thứ em ấy nên có sao? Em ấy ăn ngon mặc đẹp là do người mẹ liệt sĩ đã hi sinh của em ấy cho, bà tưởng bà là cái thá gì, là bà cùng Triển Bác cho em ấy sao? Đó là mẹ của em ấy để lại cho em ấy.”
“Không có hai vợ chồng các người, em ấy có thể ăn ngon hơn, mặc đẹp hơn.”
“Trên người Triển Minh Chiêu mặc cái gì? Ăn cái gì? Chút lương đó của Triển Bác nuôi nổi người vợ không đi làm như bà và cả cái nhà này? Bà gạt ai chứ, các người hút máu trên người mẹ của em ấy, bà còn cảm thấy mình đối xử với em ấy rất tốt?”
Lời của Cố Thịnh vừa dứt, Triển Minh Chiêu nói với Triển Ngải Bình: “Chị, họ ở nhà nói xấu mẹ của chúng ta, nói mẹ nam không ra nam nữ không ra nữ, nói chị giống mẹ, không phải một người phụ nữ tốt, không yên phận trong nhà, tẫn kê ti thần, chẳng trách chết sớm, ngay cả con trai con gái cũng không bảo vệ được.”
Triển Minh Chiêu nói to: “Em không muốn ở trong cái nhà này nữa! Cho em đi đâu cũng được, cho dù chết cũng được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây