Triển ngải Bình trở tay tát vào mặt anh một cái, một tiếng vang thanh thúy, tức giận nói: “Anh gọi bậy cái gì thế?”
Mũ của anh rơi rồi, mũ của cô cũng vậy, trên mặt Cố Thịnh hiện ra dấu bàn tay, tóc ngắn của Triển Ngải Bình rối tung, mấy sợi tóc dính lên mặt của cô, trên mặt vừa đỏ vừa giận vừa xấu hổ.
Cô sống mười tám năm, lần đầu tiên nhìn thấy người dám giở trò lưu manh với cô, người này còn là một người đàn ông, lại còn là đối thủ một mất một còn từ nhỏ lớn lên cùng nhau.
*
Sau tiếng bạt tai giòn tan, mọi thứ đều trở nên cực kỳ yên ắng, tựa hồ ngay cả gió cũng ngừng thổi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây