Biết tác phẩm của mình có cơ hội đưa lên TV, Triển Ngải Bình kích động chừng mấy ngày, buổi tối cô ngủ không yên, lăn qua lộn lại, mặc dù ngày hôm sau sẽ hiện mắt gấu trúc, cô vẫn lăn qua lộn lại ngủ không yên.
Lữ trưởng Cố ôm lấy cô: “Mỗi ngày kích động như thế? Bao nhiêu tuổi rồi, vẫn không nghỉ ngơi cho tốt.”
Triển Ngải Bình khó có thể tin chôn ở trong lồng ngực của anh: “Em tưởng em sẽ trở thành một bác sĩ có chút danh tiếng, lại không nghĩ rằng em lại có thể lưu lại tên tuổi của mình ở trong lịch sử văn học, cuốn sách do em viết sách sắp quay thành phim truyền hình rồi!!!”
Cố Thịnh nhẹ giọng dỗ cô nói: “Ừ, vợ anh là tác giả lớn.”
Triển Ngải Bình: “Chẳng lẽ là em đi lầm đường? Thực ra ban đầu em nên làm một tác giả? Em hẳn là có một giấc mơ văn học, em muốn làm phóng viên chiến trường! Em muốn đến văn nghệ giải phóng quân làm biên tập?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây