Trước mắt Vương Hữu Lý đen lại, trong mười năm qua, vợ anh ta dường như đã cần mẫn lên một chút xíu, bây giờ cảm thấy lại quay về trước đây, nghĩ tới lúc họ vừa mới kết hôn, dáng vẻ được ngày nào hay ngày đó của Thẩm Lệ Thanh, Vương Hữu Lý: “…”
“Lão Cố, vợ cậu đã tìm cho vợ tôi một chỗ tốt.”
Vương Hữu Lý quay đầu nhìn Cố Thịnh, đã nhiều năm trôi qua như vậy, vóc người của Cố Thịnh vẫn duy trì tốt, cao ráo, cơ bắp cường tráng, không phải dáng người gầy nhom, cũng không biến thành bụng phệ, dáng người này của anh vẫn luôn khiến Vương Hữu Lý rất ngưỡng mộ, tuy đã có tuổi nhưng không hề trông già, đoán chừng bình thường không thích cười, cười cũng chỉ qua loa nhếch khóe miệng, đuôi mắt ngay cả một nếp nhăn cũng không lộ, anh chỉ thích cười với vợ anh.
So với Cố Thịnh mười năm trước, trên người anh có thêm vài phần chín chắn lạnh lùng, lúc ở cùng cấp dưới rất có uy nghiêm.
Đương nhiên vẫn gợi đòn như thế.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây