Tâm trạng của Triển Ngải Bình rất vui, đào được nhân sâm hay không đều không ảnh hưởng tâm trạng tốt của cô, hai vợ chồng họ nắm tay như vậy đi vào trong rừng rậm vắng người…coi như là tuần trăng mật bù sau nhiều năm kết hôn.
Cố Thịnh chú ý tới tâm tư của cô không đặt vào việc tìm kiếm, anh hỏi: “Em thật sự muốn tới đào nhân sâm? Hay là muốn ra ngoài chơi?”
“Việc đào nhân sâm này là duyên phận, không có có lòng cầu là có thể cầu được, có duyên phận, nó sẽ tự chạy tới trước mặt anh, không có duyên phận, tìm kỹ mấy cũng không tìm được.” Triển Ngải Bình vui vẻ nói: “Anh không cảm thấy hai chúng ta ở riêng trong rừng rất tốt sao? Cả trời đất chỉ có hai chúng ta?”
Đáy lòng Cố Thịnh dao động, anh nắm chặt tay của vợ mình, khóe miệng hơi nhếch lên: “Bây giờ vứt con sang một bên, vợ à ——”
Triển Ngải Bình hỏi anh: “Sao vậy?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây