Xếp hàng lên máy bay, máy bay rất nhỏ, thời đại này đi bằng máy bay không quá thoải mái, tạp âm lớn, nếu không phải xe lửa da xanh lắc lư quá rề rà, Triển Ngải Bình còn thà đi xe lửa.
Đương nhiên rồi, trên xe lửa đông đúc, mùi khó chịu, xe lửa đường dài hoàn toàn là giày vò.
Triển Ngải Bình nói chuyện với bọn trẻ một lúc, sau đó ngủ trên máy bay, cô ngủ tới trời long đất lở, nằm mơ cũng thấy đang đào nhân sâm, vừa thức giấc đã tới nơi rồi.
Cố Thịnh nói với mấy đứa trẻ: “Mẹ của các con mơ đẹp thật.”
Tiểu Miên Hoa: “Mẹ, mẹ ngủ rất lâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây