Tháng 1 năm 1979, tết Nguyên Đán năm nay vô cùng náo nhiệt, cũng là năm đầu tiên sau khi kinh tế mở cửa, mấy đứa trẻ như Tiểu Thang Viên lại biểu diễn tiết mục, nhộn nhịp chuẩn bị đón tết.
Nhưng năm nay cũng không thái bình lắm, Cố Thịnh đến tiền tuyến, lúc Triển Ngải Bình gặp lại anh đã là tháng ba ở bệnh viện bộ đội nào đó ở Xuân Thành.
Triển Ngải Bình dẫn ba đứa con tới thăm anh, Cố Thịnh ngồi trên giường bệnh, trên đầu quấn băng gạc, trông vẫn rất có tinh thần, chỉ là không có huyết sắc gì, anh nhìn thấy mấy mẹ con Triển Ngải Bình nên rất vui.
Triển Ngải Bình mang cho anh chút hoa quả, gọt táo quý giá cho anh ăn, may mắn nói: “Không chết là tốt, cũng không thiếu cái tay cụt cái chân gì…”
“Vợ à, sao em lại nói vậy?” Cố Thịnh ăn táo do vợ mình gọt, trong miệng ngọt lịm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây