Lúc Cố Tương Nghi ngủ trưa, cậu cũng cầm một quyển sách canh giữ ở bên cạnh, cả người yên tĩnh an lành, mặc áo sơ mi trắng và quần quân đội dài màu xanh điển hình của thời đại ấy, thắt lưng màu nâu, như là một thanh niên văn nghệ.
Hoàn toàn khác bộ dạng cợt nhả hồi đầu gặp khi đến tỉnh Điền.
Triển Ngải Bình nhớ lại quá khứ, ở trong trại nhìn thấy Triển Minh Chiêu, mặc áo khoác ngắn của dân tộc, lộ ra hai cánh tay không khỏe mạnh lắm, nhưng vẫn còn chút cơ bắp, vòng dây chuỗi màu đỏ cột trên trán giống như dây đeo trán, da dẻ phơi ra màu chocolate khỏe mạnh, màu da càng đậm, trái lại khiến ngũ quan của cậu trở nên kiên nghị lập thể, cậu trở nên trắng hơn trái lại không đặc sắc kinh diễm thế nữa, khiến người ta khó quên ngay, mà có thêm một nét thanh nhã trầm ổn.
Sau khi Triển Minh Chiêu trở nên trắng lên thuộc tính vạn người mê giảm bớt đi nhiều, thiếu nét đẹp dã tính, mất đi ngũ quan lập thể khiến người ta kinh diễm, nhưng vẫn giữ nhân duyên tốt.
Triển Ngải Bình nhỏ giọng hỏi cậu: “Gần đây đọc sách gì? Vẫn là sách nước ngoại à.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây