Tiểu Thang Viên từ nhỏ đã dỗ mẹ, dỗ cha, dỗ anh trai, bây giờ dỗ một cậu bé tất nhiên là chuyện dễ như bỡn.
Cha đã dạy cô nhóc, thắng lợi tuyệt nhất là không chiến mà khuất phục được người.
Trong lòng Lục Trình có một bụng tức, cậu bé cảm thấy bánh trôi trước mắt này quá đáng hận, được hời còn ra vẻ, chưa từng thấy người nào đáng hận hơn cô nhóc, nhưng nghe cô nhóc ngọt ngào gọi một tiếng anh trai, lại một tiếng anh trai, giống như một đấm đánh vào trên bông.
“Anh đừng tức mà.”
Tiểu Thang Viên dỗ cậu bé một câu, Lục Trình lại hừ một tiếng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây