Triển Minh Khang nghĩ thầm mình cũng không phải đồ ngu, tại sao phải đi chịu nỗi khổ học hành, tham gia quân đội, đi học cũng còn được, tham gia quân đội thì tuyệt đối không thể, ai muốn đi canh gác? Ai muốn đi huấn luyện chứ? Đến tiền lương cậu ta cũng chẳng muốn cầm, mỏi tay.
Còn đi học, đi học còn có thể sống tốt chút, nhưng học xong sẽ rất thảm, còn phải bị phân công tác, Triển Minh Khang cũng không muốn đi làm, bây giờ cậu ăn uống ngon nghẻ, tại sao phải đi làm.
Cơn tức giận của Triển Bác lan tràn trên lông mày: “Làm gì mà không tham gia quân đội, con tham gia quân đội cha mẹ ắt có cách, hai anh rể con làm đoàn trưởng…”
Triển Minh Khang: “Mệt thấy sợ.”
Chu Kiều Dung khuyên nhủ: “Tham gia quân đội cũng có loại không mệt, ví như đi làm hậu cần, đi canh giữ kho dầu ——”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây