Cố Thịnh đứng ngoài sân hơi nghiêng đầu, mũi cao mày kiếm dưới vành mũ, phía sau anh một bụi hoa hồng đang nở rộ, màu sắc diễm lệ trác tuyệt, cực kỳ xán lạn, phảng phất như sức sống vô cùng vô tận lan tràn từ trong cánh hoa mà ra.
Gió thổi qua, trong lúc hoảng hốt Cố Nghiêu nhớ tới mười mấy năm trước. Năm đó mới vừa đưa thằng năm đi học trường quân đội, làm anh cả, anh ấy từng tự mình đến trường học thăm hỏi rất nhiều lần.
Cố Nghiêu: “…”
Một cảm giác tang thương không tên tự nhiên sinh ra.
“Em ——” Sao em lại giống như càng sống càng trẻ ra vậy?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây