Triển Minh Khang về nông thôn, em trai Triển Minh Chiêu xuất ngũ, tiến vào công ty xuất nhập khẩu ở đây, trên thực tế chính là làm việc trong quán trà, từ lúc Triển Minh Chiêu rời khỏi bộ đội giống như được thả khỏi nhà giam, cả người sung sướng không thôi.
Làn da cũng rám đen hơn, màu vàng nhạt như ánh mặt trời, hàm răng trắng, cười lên khiến các cô gái yêu thích, làm cho Cố Tương Nghi ghen tuông.
Cố Tương Nghi nói với Triển Ngải Bình: “Nếu anh ấy dám cấu kết làm bậy với người phụ nữ khác, chị dâu, chị nhất định phải dạy dỗ anh ấy giúp em!”
Triển Ngải Bình cười: “Nó không dám đâu.”
Triển Minh Chiêu xuất ngũ, ngày thường thời gian nhàn rỗi cũng nhiều, nhân duyên tốt, tan tầm sớm, các chú các dì trong đơn vị đều thương cậu. Triển Ngải Bình đưa chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng trong nhà cho Triển Minh Chiêu, may một bộ đồ chống nắng rộng chút cho cậu, ngày thường được nghỉ, Triển Minh Chiêu sẽ đội mũ rơm rộng vành, đạp xe đạp, ngậm một cọng cỏ trong miệng, leng keng leng keng qua lại trên đường núi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây