Chu Kiều Dung bưng cơm lên, cả nhà họ Triển cùng ngồi vào ăn cơm, sau khi nhóm người Triển Ngải Bình về tới, đã ngồi đầy cả một bàn tròn lớn, bên ngoài tuyết bay bay, trên cửa sổ thủy tinh đang nổi sương, trong phòng lại ấm áp, hân hoan, náo nhiệt.
Triển Bác nhìn một đám người đông đúc trước mắt, trong lòng cực kỳ sung sướng, người lớn tuổi rồi chỉ thích náo nhiệt, thích đông người, trong lòng ông ta vui.
Ông ta tìm ra mấy chai rượu lâu năm cất giấu, muốn uống vài li cùng con rể tốt Cố Thịnh của mình.
Triển Ngải Bình đang mang thai, không uống rượu, chăm hai đứa nhóc Oa Bao Nhục ngồi bên cạnh, Cố Tương Nghi ở bên cạnh ba người họ.
Chu Kiều Dung mỉm cười nói chuyện cùng Cố Tương Nghi, lời hay ho trong miệng bà ta tuôn ra liên tục: “Cháu và Minh Chiêu nhà chúng ta đúng là trời ban duyên lành, đúng lúc lại là thanh mai trúc mã, nghĩ lại đúng là thân càng thêm thân....”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây