Cố Thịnh ôm cô từ phía sau, nhẹ giọng nói: “Hai bọn trẻ là do em vất vả mang thai mười tháng sinh ra, em nào nỡ chứ.”
Tuy Hựu Hựu và Viên Viên cũng là con ruột của anh, nhưng anh là cha chúng, thiếu quá trình máu thịt tương liên với con cái giống như người mẹ.
Triển Ngải Bình nói: “Mẹ em nỡ, bà ấy đánh em rất mạnh, bà ấy còn thiên vị anh, bà ấy không thiên vị em.”
Cố Thịnh cười nói: “Em là đương sự không rõ ràng bằng người ngoài.”
“Mẹ em....” Triển Ngải Bình đột nhiên bị nghẹn lại, cô dừng lại ba giây, cuối cùng im lặng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây