“Em đừng làm anh sợ.” Cố Thịnh chớp mắt một cái, giơ tay chạm mặt cô, trên mặt của anh không có chút huyết sắc, lại cố nặn ra một nụ cười dịu dàng, trong đôi mắt đều là cưng chiều: “Đừng ngốc như vậy.”
“Người đã chết, người sống vẫn phải sống thật tốt.”
Triển Ngải Bình nghiêm túc nói: “Em là một người rất ích kỷ, Cố Thịnh, anh rất quan trọng với em, em đã đưa tiễn mẹ em, em không muốn tiễn anh nữa, cuối cùng để lại cho em một đống công huân huy chương lạnh lẽo.”
“Anh tốt nhất là chết sau em, đừng để em khổ sở.”
“Em không muốn lại làm người nhà liệt sĩ, ít nhất không làm người nhà liệt sĩ còn sống.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây