Sau khi dặn dò mấy câu với Lưu Xã Lương, Triển Ngải Bình quay về bên cạnh Cố Thịnh, Cố Thịnh ở phòng làm việc của cô, Cố Thịnh cầm bảng tên của cô lên nhìn mấy cái: “Em vẫn ở phòng trung dược? Em vẫn là bác sĩ trung y?”
Triển Ngải Bình gật đầu: “Đúng vậy, vợ của anh là một lão trung y đức cao vọng trọng.”
“Đức cao vọng trọng?”
“Lão trung y?”
Cố Thịnh bày ra biểu cảm thần kỳ “em chém gió lung tung”: “Em muốn làm lão trung y đức cao vọng trọng, e là còn phải đợi thêm bốn năm mươi năm nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây