Triển Ngải Bình nở nụ cười: “Nghe anh em nói em nấu ăn rất ngon, nấu cho bọn chị nếm thử đi.”
“Được thôi, chị yên tâm, bác sĩ Triển, bọn em trước đây, không, tiệc tùng trong công xã chúng em đều thích tới tìm em nấu, yên tâm, bảo đảm khiến các chị thỏa mãn.”
Triển Ngải Bình nói: “Em là người có nghề ha.”
“Em làm bánh màn thầu mì sợi ngon nhất trong hai mươi dặm Phương Viên đấy.” Khương Mỹ Huệ vui cười hớn hở.
“Chờ nếm thử tay nghề của em.” Sau khi nói xong, tầm mắt của Triển Ngải Bình lại rơi vào trên mặt Khương Mỹ Huệ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây