Tuy rằng cô ta muốn xem trò cười của Triển Ngải Bình, nhưng Chu Đông Hạ cũng rất muốn tụ họp với đám bạn học, dù cho không xem được chuyện cười, thế nhưng có cơ hội tụ họp, vẫn phải tụ họp.
“Vậy tôi đi về trước.”
Triển Ngải Bình rời viện quân y về tới viện của mình, Cố Thịnh về nhà trước, đón hai đứa nhỏ về, đang dỗ con, nhìn thấy Triển Ngải Bình trở về, anh cười hỏi: “Em gái anh có vui không? Chị dâu may quần áo cho nó mà.”
“Vui lắm, còn nói anh trai nó chưa chắc là anh trai ruột, nhưng chị dâu nó nhất định là chị dâu ruột.”
Cố Thịnh cười nói: “Con nhỏ ngốc.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây