Sau khi hai mẹ con Chu Kiều Dung đến, Thẩm Lệ Thanh và Tần Lan Phương tìm lý do rời đi, dù sao cũng là người nhà người ta đến, các cô ấy phải tránh hiềm nghi.
Chu Kiều Dung nói: “Sao có thể nhìn đứa nhỏ xong rồi đi, dì là bà ngoại của đứa nhỏ, ngày ngày ông ngoại chúng đều muốn trông cháu, phụ nữ ở cữ nhất định phải ngồi yên, chú ý nhiều thứ, người trẻ tuổi các cháu lại coi là chuyện không đáng kể.”
Trong miệng Chu Kiều Dung Dung nói liên hồi, bà ta đúng là da mặt dày, tươi cười trên mặt chất thành đống, sắc mặt Triển Minh Chiêu không dễ nhìn, bà ta nhìn mặt con riêng, nghĩ thầm đưa tay không đánh người mặt cười, muốn để bọn họ đi, không có cửa đâu.
Triển Ngải Giai vừa vào trong nhà lập tức đánh hơi được một mùi thơm của móng heo hầm, móng heo hầm đậu nành, mùi canh quá nồng, lúc móng giò hầm mềm nhừ mới có mùi hương ngất ngây kết dính như thế.
Trong sảnh còn có một chén canh cá mà Tần Lan Phương mới vừa bưng tới, Triển Ngải Bình uống một ít, còn lại hơn nửa chén, thịt cá bên trong cũng không ăn được mấy miếng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây