Triển Ngải Bình bật cười: “Hì —— người cha lòng độc ác, anh có thể đừng cố ý chọc em cười lúc em đang uống canh không.”
“Đứa nhỏ của hai ta kiên trinh bất khuất, làm sao có thể bị cơm nhà ăn đánh ngã được chứ.”
“Bọn chúng chắc chắn sẽ không vì một miếng ăn mà khom lưng, có phải không, mấy đứa?” Triển Ngải Bình cúi đầu thuận miệng hỏi, đứa nhỏ trong bụng như là đáp lại, dùng cánh tay cẳng chân nhỏ nhắn đụng vào bụng cô giống như đang tán thành với lời mẹ nói.
“Anh xem, Cố Thịnh, anh sờ đi, đứa nhỏ của anh nâng hai tay hai chân tán thành lời mẹ nó nói này?”
“Thật à?” Cố Thịnh không nhịn được cười, anh dời ghế, đi tới trước mặt Triển Ngải Bình nửa ngồi nửa quỳ, nhẹ nhàng lấy tay đặt ở trên phần bụng nhô lên của cô, bụng cô không dày, có thể cảm nhận được động tĩnh của đứa nhỏ một cách rõ ràng, tay nhỏ chân nhỏ của bọn chúng vùng vẫy, vỗ tay với cha.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây