Ngày sinh dự tính đến dần, Triển Ngải Bình không đi làm mà là ở nhà chờ sinh, mỗi ngày ước lượng cái bụng ngày một nặng hơn, làm chuyện gì cũng không thuận tiện, cô đi dạo ở trong sân một chút.
Dời vào nhà mới, đột nhiên còn có chút không thích ứng cho lắm, hoàn cảnh chung quanh đều trở nên không giống với lúc trước, cô gieo trồng rau quả, có vài cây còn sống, có vài cây thì héo rũ, đã sống dở chết dở từ lâu.
Triển Ngải Bình ngồi ở trong sân một lúc, tuy rằng đã là tháng mười một nhưng bốn phía vẫn xanh tươi khắp nơi, rời khỏi nơi đóng quân, bên ngoài vẫn nước chảy róc rách, con trâu thấp giọng kêu vượt qua bờ ruộng.
Sắc trời dần tối, chân trời nổi lên từng trận mây hồng, mây đỏ như lửa nhiễm đỏ một mảnh trời.
Cố Thịnh trở về, đầu anh đều là mồ hôi, hiển nhiên là vội vàng chạy về, mỗi ngày đều như vậy, hận không thể lập tức kè kè bên người cô, Triển Ngải Bình cười kêu anh một tiếng, Cố Thịnh lau mồ hôi, “Vợ, em chờ một chút.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây