Phía trước viết không thể tưởng tượng nổi, mỗi lần đến cuối cùng vạch trần chân tướng đều khiến người ta không có gì để nói, giống như là -- Như vậy? Là như thế này à? Thì ra là như vậy.
Cố Thịnh thổn thức một tiếng, anh cười lật bản nháp viết lúc trước của Triển Ngải Bình – dàn ý《 Kỹ xảo phẫu thuật 》, lại cầm bản thảo 《 câu chuyện khoa học 》 của Triển Ngải Bình quơ quơ, “Bác sĩ Triển à bác sĩ Triển, em rốt cuộc là bác sĩ hay là nhà văn? Anh đi nhiều ngày như vậy, dàn ý của em sao vẫn là dàn ý vậy…”
Mặt mày Triển Ngải Bình đỏ ửng, túm lấy tờ giấy trong tay anh: “Không phải đang từ từ viết sao? Dù gì cũng phải có bên nặng bên nhẹ bên gấp bên chậm chứ, bên kia cần bản thảo gấp, em phải viết nhiều hơn một chút.”
Cố Thịnh nói: “Em viết thêm mấy câu chuyện nữa, gom lại cũng có thể xuất bản sách rồi.”
Triển Ngải Bình: “… Không đến mức đó chứ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây