Viện trưởng Hách ở bên ngoài học tập trở về, ông ta vừa về tới bệnh viện Nham Tâm đã gọi riêng Triển Ngải Bình vào trong phòng làm việc, nói chuyện với cô rất lâu.
Viện trưởng Hách là một người đàn ông trung niên gầy gò, da dẻ ngăm đen, trông không giống viện trưởng, mà như là nông dân ở nông thôn, lúc nói chuyện cũng rất khách sáo, rất lễ phép.
“Đồng chí Triển, tuy rằng rất không nên nhưng bệnh viện vẫn hy vọng cô có thể ở lại, cô là bảo vật.” Lần này viện trưởng Hách dám xin bên trên xây dựng thêm phòng mổ và phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú cũng là vì Triển Ngải Bình đến, cho ông ta một chút hy vọng và dũng khí.
Bệnh viện thị trấn bọn họ muốn phát triển thì cần nhân tài, cần phải có càng nhiều nhân tài.
Triển Ngải Bình nói: “Tôi sẽ ở đây mấy năm.” Bản thân cô cũng không nắm chắc được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây