Ngô Tuyển căm ghét cô tới cực điểm, nghĩ đến sắp có thể nghe thấy mấy lời “nói bóng nói gió” ở trong bệnh viện, như là “cậu được con gái tư lệnh nhìn trúng rồi”, “Khó trách chủ nhiệm chọn cậu”, “Nếu có phú quý chớ quên nhau”, “Tương lai cậu tiền đồ không thể đo lường”, “Người ta ngàn dặm xa xôi chạy tới đây.” …
Cố Tương nghi trợn to hai mắt: “Tôi khiến anh cảm thấy phiền chán buồn nôn?”
Cô không nghĩ tới sẽ nghe thấy những lời tồi tệ đến như vậy, cô đỏ mặt lên, rất tức giận, theo bản năng phản bác nói: “Anh cho rằng anh là ai, tôi bám chặt lấy anh, anh cũng không soi gương thử xem, thật biết dát vàng lên mặt mình.”
Ngô Tuyển ngây ngẩn cả người: “…” Cố Tương Nghi ở trước mặt anh ta từ trước đến giờ luôn là một thục nữ dịu dàng ngại ngùng, như một con thỏ nhỏ, vừa thấy mặt anh ta đã đỏ mặt ngại ngùng, nói chuyện nhỏ nhẹ, không nói ra được mấy câu thô tục.
Vậy mà giờ cô lại nói ra lời ấy?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây