Tần Diễm Phương vừa dẫn cô, vừa giới thiệu nhà của mấy bác sĩ khác ở: “Đó là nhà của bác sĩ Châu, dưới mái hiên nhà ông ấy còn có ổ chim yến.”
“Đây là nhà trống, bên cạnh còn có tổ ong, bởi vì không ai ở, vì thế chúng tôi cũng không dở tổ ong, không phải tổ ong vò vẽ, sau này hẳn còn tạo mật…” Tần Diễm Phương cũng không biết nhiều về ong mật, có điều nghe bác sĩ khác nói không phải tổ ong vò vẽ, sau này còn có thể đào nhộng ong ăn.
“Bác sĩ Triển, ong rừng trong núi cực kỳ nhiều, mấy chục loại, tôi cũng không nhận ra, ngược lại đều là ong mật, người địa phương đều rất thích ăn nhộng ong, nếu như cô xuống thôn, không chừng còn lôi kéo cô ăn, tặng nhộng ong cho cô, chỉ không biết cô có sợ hay không, có dám ăn hay không, mấy cô gái trong thành phố tới cũng không dám ăn.”
“Kỳ thực không có gì đáng sợ, những con nhộng ong kia trắng trắng mập mập, còn rất đáng yêu, sâu bọ thì tôi dám ăn mỗi nhộng ong, những con nhện châu chấu khác tôi cũng không dám ăn…”
Triển Ngải Bình đi đến nhìn lướt qua, nói: “Vậy căn này đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây