“Vợ, húp cháo đi.” Cố Thịnh đi tới bên người cô, da mặt dày ngồi xuống, cười đến mặt mày dịu dàng.
Triển Ngải Bình ném gối vào mặt anh.
Cố Thịnh phản ứng nhạy bén chộp lấy cái gối.
Triển Ngải Bình ngồi xếp bằng mặt lạnh húp cháo, Cố Thịnh giống như da trâu cung kính bên người cô, nụ cười cợt nhả vừa nhìn đã thấy gợi đòn.
“Vợ, đừng trưng bản mặt chù ụ nữa, đợi lát nữa người ngoài đến, cho anh chút mặt mũi đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây