Hơn nữa đi theo Hàn Đông Nguyên, tức là từ bỏ bài tập tốt nghiệp, từ việc làm ổn định… Điều này sẽ khiến cho người ta hoang mang.
Cô ấy nói: “Em thì sao? Liêu Thịnh, em là gì?”
Cô ấy vừa nói nước mắt vừa tuôn rơi, nói: “Anh muốn theo xưởng trưởng đi mở xưởng, muốn đến vùng đất hoang vu kia, em thì sao? Nếu em trở về Bắc Thành, chúng ta sẽ ra sao? Khi anh nghĩ về tương lai, có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của em không?”
Liêu Thịnh im lặng một lúc.
Anh ấy lúc này, đã từng về nông thôn, đã từng bôn ba cùng Hàn Đông Nguyên thành lập xưởng ở nơi xa xăm, đã từng thi tuyển sinh đại học, đã trải qua những năm tháng sinh viên, mặc dù có lúc Liêu Thịnh trông như ăn to nói lớn, cà lơ phất phơ, chuyện gì cũng không chú tâm, nhưng trên thực tế đã không còn là Liêu Thịnh khi vừa về nông thôn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây