Cô đưa tay ra bắt lấy tay cô ấy, cười và nói: “Tấn Tấn của nhà mọi người cũng rất có phúc, bởi vì có rất nhiều ba mẹ ở thế hệ chúng ta khi vào đại học, thì đã giao con cho người khác rồi, nhưng như Tấn Tấn như vậy mà có biết bao nhiều người yêu thương cậu bé, chăm sóc cậu bé thì ông bà nội lại chăm sóc cậu bé tốt như vậy, nhưng cũng không ít tình huống khi nhìn thấy, có biết bao gia đình lông gà rải đầy đấy, hơn nữa, chẳng phải bây giờ chúng ta đều tốt nghiệp rồi sao? Đơn vị làm việc của cậu cũng đã sắp xếp xong hết rồi, rất nhanh sẽ có thể một nhà đoàn tựu thôi, đúng rồi, để tớ nói cho cậu biết, người yêu của cậu trông thật là anh tuấn uy vũ biết bao, khi tớ về quê, thì đã có biết bao nhiêu người nói là nếu muốn đi tìm một người đàn ông thì phải tìm một người đàn ông có thân thể khỏe mạnh, cậu nói lúc đầu cậu nói không phải cũng nhìn trúng người yêu anh tuấn uy vũ bất phàm này của cậu sao?”(Lông gà rải đầy đất miêu tả một tình huống lộn xộn, bừa bãi, không có trật tự hoặc không có giá trị thực tế.)
Đơn vị làm việc của Tưởng Bình Bình là một nhóm thiết kế đường sắt nằm ở một thành phố gần với quân đội của người yêu cô ấy.
Lời nói của Trình Ninh khiến mọi người bật cười.
Bởi vì trong ký túc xá bảy người thì có năm người đã kết hôn, ngoài ra ở dưới quê đều là người từng trải, hơn nữa mọi người cũng đã ở bên nhau được mấy năm rồi, cho nên việc họ nói đùa như vậy là chuyện khá bình thường.
Tưởng Bình Bình đưa tay nhéo Trình Ninh, sau đó cười và nói: “Cái miệng này của cậu, tôi trước đây ngược lại lại không biết là cậu có thể nói ra những lời như vậy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây