Trình Ninh cười một tiếng, rồi nói: “Mẹ, không phải mẹ từng nói bà Phương đã bảo vệ bà cụ Tiêu khi bà ấy trở về quê để tránh chiến tranh loạn lạc hay sao, một khi đã tránh chiến tranh thì phải ở lại đó hơn một hoặc hai năm đúng không ạ? Rồi sau đó vì bảo vệ bà cụ Tiêu và cậu cả Tiêu, mà chồng và các con của bà Phương đều không còn nữa… Nhưng tại sao con lại thấy dì cả Tiêu giống bà Phương như thế, mà lại trông không giống bà cụ Tiêu một chút nào? Cậu cả Tiêu trông cũng không giống bà cụ Tiêu lắm. Con cho rằng bà Phương này khá độc ác, rất có thể bà ta đã điều khiển, thao túng lòng người, mẹ có cho rằng những đứa trẻ đã mất năm đó mới thật sự là cậu cả Tiêu và dì cả Tiêu hay không, còn cậu cả Tiêu và dì cả Tiêu hiện tại thật sự là con của bà Phương?”
Tâm trí của Trình Ninh quay cuồng rất nhanh.
Thật ra vừa rồi chỉ là do cô nhìn thấy sắc mặt và vẻ mặt nghiêm nghị cùng nơi khóe miệng bị trễ xuống của dì cả Tiêu trông rất giống với bà Phương, ngoài ra dì cả Tiêu và Tiêu Truyền Thụ mất nhà thì bà Phương đã lập tức lo lắng, tức giận không thôi, trông bà ta còn lo lắng hơn cả bà cụ Tiêu, vậy nên suy nghĩ như vậy mới đột nhiên lóe lên trong đầu cô — Trên thực tế là, khi cô vẫn còn là một hồn ma bị mắc kẹt ở nhà họ Hàn hơn mười năm qua, cô đã xem rất nhiều bộ phim truyền hình cùng với người nhà họ Hàn, đến sau này khi cô ở trong nhà của Hàn Đông Nguyên, cho dù là Hàn Đông Nguyên đang ở trong phòng khách cũng được, hay ở trong phòng làm việc cũng chẳng sao, trong khi làm việc, cô thích vừa làm vừa bật TV xem, mỗi khi buồn chán thì cô sẽ tiếp tục xem phim.
Lúc đó cô thật sự đã nhìn thấy quá nhiều cảnh con gái thật và con gái giả thế này rồi.
Nó thật sự rất giống với thế này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây