Anh xoay người muốn rời đi.
“Hàn Đông Nguyên!”
Người ở phía sau hét lên.
Hàn Đông Nguyên nghe thấy tiếng bước chân từ phía hành lang ngày một gần hơn .
Anh quay người, mắt nhìn cô gái tóc rối bù như điên trên sàn, dừng lại một chút rồi nói chậm rãi: “Tất cả đều do cô tưởng tượng ra, những giấc mơ kia cũng là do cô tưởng tượng. Cô hận Trình Ninh nên trong lòng ảo tưởng nếu như không có cô ấy thì cô sẽ có được mọi thứ. Cô biết chúng tôi đang ngăn chặn lũ lụt nên cô đã tự tưởng tượng ra tất cả. Cô hận tôi, hận xưởng sản xuất đồ tre gỗ của chúng tôi, thậm chí cô hận mỗi một người trong xưởng sản xuất đồ tre gỗ, hận mỗi thôn dân trong đại đội Thượng Hàn chúng tôi cho nên cô ước gì chúng tôi đều chết hết. Vì đó mà cô liền tưởng tượng lũ lụt bất ngờ nhấn chìm xưởng sản xuất đồ tre gỗ của chúng tôi, tưởng tượng lũ lụt nhấn chìm chết công nhân và tất cả thôn dân, tưởng tượng Chu Hùng chết, tưởng tượng tôi ngồi tù... Triệu Chi, cô là người có tâm tư thật thâm độc. Ngoại trừ bản thân, tất cả mọi người chỉ cần khiến cô bất mãn, cô hận liền không thể cho bọn họ chết hết, thậm chí không từ thủ đoạn mê hoặc người bên cạnh khiến người đó phải chết. Cô chính là người như vậy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây