Anh ta lập tức quay đầu lại nhìn về phía phát ra âm thanh.
Sau đó anh ta nhìn thấy người mà mình không muốn thấy nhất đang được người khác dìu đi xuống từng bậc cầu thang nhìn chằm chằm anh ta nói: "Cố Cạnh Văn, thứ anh muốn không phải bản vẽ thiết kế hay tư liệu tiêu thụ, thứ anh muốn chính là cái mạng của tôi, muốn xưởng trưởng của tôi ra tay đánh chết tôi. Như vậy anh ấy sẽ không thể làm chủ nhiệm của văn phòng thanh niên trí thức và không phụ trách được nhà máy sản xuất đồ gia dụng của công xã, không còn là một tảng đá lớn đè đầu anh được nữa?"
Thân thể của anh ta vẫn còn rất yếu ớt, nói mấy câu đứt quãng, giọng điệu khàn khàn khó khăn, nhưng xung quanh tĩnh mịch, mỗi một câu đều rơi vào trong tai mọi người một cách rõ ràng, càng giống như từng tảng đá lớn đập thẳng vào dây thần kinh đang căng cứng của Cố Cạnh Văn.
“Chu Hùng, anh đang nói nhảm cái gì vậy?”
Đầu óc Cố Cạnh Văn "ong ong", cảm thấy âm thanh phát ra dường như không phải của mình nữa, nói: "Có phải anh nghe bọn họ xúi giục, cảm thấy đổ tội cho tôi thì chuyện anh trộm đồ sẽ không bị truy cứu nữa không? Đây là chuyện không thể nào, anh vu oan cho tôi sẽ chỉ làm sự việc nghiêm trọng hơn..."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây