Lặng đi một lúc nói: “Vậy khoảng thời gian này em ở lại nhà nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì hoặc là nhớ anh thì viết thư cho anh.
Nhưng rốt cuộc thì vẫn không yên tâm, lại nói: “ Em không thích như vậy cũng không sao, vậy sau này anh sẽ kiềm chế hơn, nhưng em cũng đừng do dự, đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc rời xa anh, được không?”
Trình Ninh cứ nhìn chằm chằm anh.
Cô nhìn thấy sự lo lắng, kiên nhẫn và thậm chí là có chút cô đơn giữa đôi lông mày của anh.
Ở kiếp sau, sự lo lắng và nhẫn nại không còn hiện rõ trên gương mặt anh mà khi không có ai bên cạnh hoặc trong đêm khuya, nỗi cô đơn giường như đã thấm sâu vào tận xương tủy và đọng lại ở đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây