Hàn Đông Nguyên hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn cô, rồi nhìn cô một lúc lâu, sau đó vươn tay lấy chiếc chăn bông trên bàn sưởi quấn cô vào, đẩy cô sang một bên, tự mình nằm xuống, nhắm mắt lại, nói: "Anh nằm một lát, chỉ nói chuyện một lúc, không chạm vào em, nếu em có gì muốn nói thì cứ nói đi, nếu không có tác dụng thì để anh nằm đây là được rồi, đừng đọc sách nữa, nghe bực bội."
Trình Ninh nghe xong vừa giận vừa buồn, nhưng cô lại mềm lòng khi thấy anh thực sự chỉ nằm đó như vậy.
Cô nhìn anh một lúc, duỗi chân đá vào bắp chân anh, nói: "Anh ba, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?" "
"Nghĩ gì là nghĩ cái gì?"
Anh mở mắt ra nhìn cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây