Bố Tương, mẹ Tương và em Tương đều vẫn chưa ngủ.
Mẹ Tương thấy Lý Thắng trở về chào hỏi bọn họ, bèn gọi anh ta vào phòng.
Mẹ Tương nói: “A Thắng, lần này chúng tôi đến đây, công xưởng và người trong đại sát viện của chúng tôi đều biết con gái chúng tôi sắp gả vào trong núi, đều chê cười chúng tôi, tôi nói với bọn họ rằng thời buổi này, quốc gia đều ủng hộ lên núi xuống quê, cắm rễ nông thôn, bọn họ chê cười con gái của chúng tôi, chính là tư tưởng giác ngộ chưa theo kịp. Lại nói với bọn họ, tuy trong núi hơi xa xôi, cũng tuyệt đối không phải nghèo khó lạc hậu như suy nghĩ của bọn họ, có lần nào con gái chúng tôi viết thư về, chẳng phải đều có gửi một đống nấm khô thịt lạp thịt thỏ? Hơn nữa con rể chúng tôi cũng không phải dân miền núi bình thường, mà là thầy giáo nghiêm chỉnh của công xã…”
Mẹ Tương nói năng miệng lưỡi trơn tru, khen vùng núi một phen, khen Lý Thắng mấy lần, cuối cùng cũng nói ra mục đích: “Con rể tốt, con có thể thu mua một số thổ sản vùng núi giúp chúng tôi không, như vậy chúng tôi mang về thành phố, bán cho những đồng nghiệp trong công xưởng và hàng xóm trong đại sát viện, cũng cho bọn họ xem thử điểm tốt trong vùng núi, một phần còn lại, thì sử dụng trong hôn lễ của em hai Tương San San.”
Cuối cùng còn mong Lý Thắng yên lòng, tất cả tiền bán hàng miền núi, bọn họ đều sẽ không bớt một đồng gửi cho Lý Thắng và Tương San San, cũng để ủng hộ cuộc sống trong núi của bọn họ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây