“Sức lao động trong thôn không phải đi giúp đỡ công xưởng thì đi giúp đỡ xây nhà xưởng, đẩy nhanh tốc độ xây xong nhà xưởng và trường học trước vụ gieo trồng mùa xuân, việc xây nhà ở lúc này chính là gây phiền toái cho người dân, đấy không phải là người thức thời đâu.”
“Cháu cũng đừng lo lắng, nếu cháu không muốn đưa bà nội đến nhà tranh nhỏ ở thì ngày kết hôn coi gian đó là phòng cưới, sau này vẫn ở trong nhà ở tập thể của thanh niên trí thức, chúng ta sẽ cố gắng xin với đại đội xem có thể đăng ký giúp cháu và thằng bé Thắng một gian hay không, thằng bé Thắng nói với đại đội rằng lúc rảnh rỗi sẽ dạy miễn phí cho trường tiểu học của đại đội chúng ta, chắc hẳn đại đội cũng chiếu cố một chút.”
Trước khi Tưởng San San tới đây là vô cùng lo lắng, lúc nói chuyện với bà nội Lý vẫn còn căng thẳng, nhưng nghe vợ kế toán Lý nói xong lời cuối cùng thì vành mắt chợt ửng đỏ. Cô ta cúi đầu nói nhỏ: “Dạ, cháu biết rồi thím.”
Cơm nước xong xuôi, Lý Thắng dẫn Tưởng San San về, anh ta không nhắc đến chuyện bên đại đội, chỉ nói chuyện phòng cưới và xin việc giúp cô ta ở bên công xã.
“Trong trường học có một giáo viên lớn tuổi đã dạy ở đấy mười mấy năm rồi, gia đình đều ở ngoài nông thôn mười mấy dặm, trường hợp của anh muốn xin phòng ở rất khó.” Lý Thắng nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây