Cô ấy nói đến đây thì dừng một chút, hỏi những người dân phía dưới: “Nếu như xây phòng ở không cần tiền, tiện tay xây là được, vậy tôi muốn hỏi mọi người đang ngồi ở đây một câu, nhà ở của những người dân chật hẹp không đủ ở, ai muốn có một cái nhà mà không mất tiền không cần làm gì, thì giơ tay lên.”
Một nhóm người phía dưới giơ tay “rào rào”.
Thẩm Thanh quay đầu nói với Triệu Chi và Tưởng San San: “Nhìn thấy chưa? Đồng chí Triệu Chi, nếu như ai cũng nghĩ giống cô, xây phòng ở mà không cần tiền, thuận tay xây là được, vậy mọi người cũng muốn có thì dựa vào cái gì mà đến lượt cô? Nếu mỗi người đều đi xây phòng ở, vậy ai sẽ trồng trọt? Ai sẽ đến công xưởng làm việc? Người dân ăn cái gì uống cái gì, ai tính công điểm cho? Người trong đại đội sao? Cô cho rằng những công điểm, tiền và lương thực rơi xuống từ trên trời à?”
Mặt Triệu Chi đỏ lên, hơi hơi hé miệng định biện minh vài câu thì phía dưới có người bật cười “ha ha”: “Nói đùa cái gì vậy? Tiện tay xây à? Cô nghĩ cô là ai? Người dân chúng tôi muốn tự mình xây phòng ở trên mảnh đất kia phải thông qua phê chuẩn của đại đội và công xã, muốn mời ai giúp đỡ đều phải trao đổi với đại đội, cần sự đồng ý và hẹn thời gian thích hợp với người đó mới được, không thể khiến đội sản xuất bị chậm trễ.”
“Cô là ai thế? Mở miệng liền nói có sẵn nhân lực, không cần phải tiền công, đào bùn lên phơi nắng thành gạch bùn khô, gỗ thì đốn từ trên núi, cô có năng lực như thế thì tự mình đào bùn phơi nắng, tự mình lên núi cưa gỗ chứ lẩm bẩm ở sau lưng người khác làm gì? Thật là mặt dày mà.” Chu Hiểu Mỹ nói. Cô ấy nóng tính, nói năng lưu loát và có quan hệ thân thiết với Trình Ninh nên vừa nghe Triệu Chi lén lút làm chuyện này sau lưng thì đâu có nhịn được, liền chế nhạo trào phúng cô ta một tràng như bắn đại bác mà không bị hụt hơi tí nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây