Mã Giang Mẫn biết, trong lòng mấy đứa lớn, đều cho rằng mình thiên vị, ngày nào cũng có vẻ xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn.
Mặc dù miệng bà kiên quyết không thừa nhận, nhưng trong lòng hiểu rõ, mình quả thật hơi thiên vị đứa nhỏ này.
Giống như bây giờ, nhìn dáng vẻ ăn vạ của cô, rõ ràng tức đến nỗi lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nhưng vẫn không nỡ động đến một ngón tay.
Mã Giang Mẫn nhìn chằm chằm Đậu Đậu một lúc lâu, cuối cùng đành chịu thua nhấc cô lên khỏi mặt đất, ôm vào lòng.
Rồi quay sang nói với Tiểu Tây ở bên cạnh: “Hình như dì Kiều Vân của con có một cái ghế trẻ em có thể gắn phía trước xe đạp, con đi mượn về đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây