Nhìn trần nhà màu trắng, mãi một lúc sau mới hiểu ra mình đang ở đâu.
Ông chợt mở to mắt, theo bản năng dùng tay chống người muốn ngồi dậy.
“Anh Kiến Trung, anh tỉnh rồi! Tốt quá, em đi gọi chị dâu đây!”
Chưa kịp cho ông cơ hội nói gì, chỉ thấy Sơn Tử đang ngồi trên ghế bên cạnh như một cơn gió, lao ra khỏi phòng bệnh.
Ông nằm lại xuống giường, trong đầu như đang chiếu phim, từng chút một nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây