Trong tay Triệu Nông cầm một gói giấy, không cần nhìn cũng biết bên trong chắc chắn đựng kỷ tử, lúc này ông ấy vẫn đang nói gì đó với Mã Giang Mẫn, Mã Giang Mẫn liên tục xua tay.
“Triệu cán sự đừng khách sáo nữa, chỉ là một ít đồ hoang mà bọn trẻ hái về thôi, cũng đâu phải bỏ tiền mua, làm gì có lý do nhận tiền. Anh nói nữa chúng tôi cũng không nhận đâu.”
Điền Kiến Trung vừa nói xong, Mã Giang Mẫn như thở phào nhẹ nhõm, liên tục gật đầu: “Đúng vậy, nếu tính như thế thì mấy đứa nhỏ nhà tôi ăn uống ở nhà sư trưởng, có phải cũng phải trả tiền không?”
Câu nói này khiến Triệu Nông cũng phải bật cười.
“Được rồi, lần này tôi quyết định luôn, về tôi sẽ nói với sư trưởng, bảo đây là tấm lòng của nhà anh. Nhưng sau này có thu hoạch gì nữa, nhất định phải trả tiền đấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây