Dù gia đình chưa bao giờ trách móc cậu, nhưng cảm giác tự trách đó bị cậu đè nén sâu trong lòng, chưa bao giờ biến mất.
Cậu tưởng thời gian lâu rồi sẽ quên đi.
Nhưng lúc này, khi tình huống tương tự lại xảy ra, Quả Nhi cảm thấy cảm giác đó lại ùa về, trong chốc lát bao trùm lấy cậu, khiến cậu choáng váng ngã phịch xuống đất.
Quả Nhi ôm đầu bằng cả hai tay, bỗng òa khóc lớn: “Đậu Đậu đừng chạy nữa, em ra đây đi! Anh ba biết lỗi rồi, đừng dọa anh! Nếu phải mất tích thì để anh mất tích, em về đi!”
Nói xong cậu khóc nức nở.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây