“Mẹ Đông Tử cũng nói rồi, không cần tiền của con, cô ấy sẵn sàng ra đi tay trắng. Nếu mẹ đồng ý, ngày mai con sẽ đi làm thủ tục với cô ấy. Dù sao cha cô ấy cũng đã tìm được việc làm ở thành phố cho cô ấy rồi, bên này làm xong thủ tục, cô ấy có thể về thành phố ngay.
Lúc đó con sẽ đưa tất cả các con về đây, nhờ mẹ trông giúp, con sẽ lên thành phố làm phẫu thuật. Có được hay không, không thử thì con cũng không cam lòng.
Chẳng qua chỉ vài nghìn đồng thôi mà, dù sao con cũng có. Tiền mình kiếm được tiêu vào người mình, cũng là đúng thôi.”
Lời Điền Kiến Trung vừa dứt, cả nhà họ Điền đều im lặng.
Điền Vương Thị chỉ cảm thấy như có ai đó cầm kim chọc mạnh vào đỉnh đầu mình, từng nhát từng nhát một.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây